Welcome Khách

thuvien.ucoz.com

[ Truyện mới · RSS ]
Khai Thị - Quyển 2

Mục lục

1. Gieo Nhân Gặp Quả
2. Phản Bổn Hoàn Nguyên
3. Dùng Tâm Bình Thường Ðể Học Phật
4. Học Phật Thì Ðừng Tham Danh Lợi
5. Ghi Chú Về Sự Linh Nghiệm Khi Cầu Mưa Ở Công Viên Golden Gate San Francisco
6. Tuyển Hiền Cử Năng Ðể Làm Bậc Trụ Trì
7. Kinh Lăng Nghiêm Tuyệt Ðối Là Bộ Chơn Kinh
8. Chúng sinh Biệt Nghiệp Vọng Kiến, Và Ðồng Phân Vọng Kiến
9. Trì Chú Trước Tiên Phải Chánh Tâm Thành Ý
10. Quy Mạng Chú Lăng Nghiêm Quang Minh Trên Ðảnh Phật
11. Khai Thị Nhân Ngày Lễ Phật Ðản
12. Bách Khổ Giao Tiên
13. Bát Khổ
14. Tu Ðạo Không Cần Quá Thông Minh
15. Những Côn Trùng Tác Quái Trên Thân Của Mình
16. Bí Quyết Tu Ðạo: Tiết Thực, Quả Dục
17. Ăn Thịt Tức Là Ăn Người
18. Tu Ðạo Cần Phải Bỏ Ác Làm Lành
19. Ðạo Cả Suy Thì Có Người Nhân Nghĩa
20. Tu Ðạo Cần Có Tâm Kiên Trì Không Ðổi
21. Chim Ðại Bàng Kim Sí Ðiểu
22 Thọ, Yểu, Phú, Cùng Ðều Không Ra Khỏi Luân Hồi
23. Vạn Ma Không Lùi Bồ Ðề Tâm
24. Tất Cả Chúng Sinh Ðều Có Phật Tánh
25. Rắn Lại Nghe Pháp
26. Tự Tại Phi Tha Tại
27. Yêu Quái Xuất Thế
28. Pháp Giới Duy Tâm Tạo
29. Cái Học Tạo Mệnh
30. Ăn Thịt Thì Cũng Giống Như Là Ăn Chất Ðộc Vậy!
31. Tu Ðạo Không Ðược Cẩu Thả
32. Xã Hội Hỗn Loạn
33. Hiệu Lịnh Nhân Ngày Quốc Khánh Nước Mỹ

34 Ma Vương Cũng Phải Giữ Quy Củ

35 Thiên Hạ Bổn Vô Sự, Dung Nhân Tự Nhiễu Chi

36 Vì Nền Giáo Dục Mà Làm Chuyện Giáo Dục

37 Nhân Ác Lớn Nhất Là Sát Sanh, Ăn Thịt

38 Ðôn Phẩm Lập Ðức

39 Ðạo

40 Chân, Thành, Hằng

41 Lời Khuyến Khích Ðầu Năm

42 Có Nên Ðể Cho Trẻ Em Tự Do Phát Triển Chăng?

43 Nguy Cơ Của Sự Tiến Bộ Khoa Học, Kỹ Thuật

44 Nâng Cao Tiêu Chuẩn Hàng Tăng Sĩ, Tích Cực Xiển Dương Kinh Lăng Nghiêm

45 Ðạo Tràng Mới Lập

46 Bốn Ðiều Răn Dạy Về Tánh Thanh Tịnh Chân Thật, Bất Hư

47 Năm Mươi Thứ Ấm Ma Trong Kinh Lăng Nghiêm

48 Lăng Nghiêm Ðại Ðịnh

49 Ðừng Ham Thần Thông Dị Ðoan

50 Muốn Ðộ Chúng Sinh Thì Trước Hết Mình Ðừng Ăn Thịt

51 Ít Phiền Não, Ít Tư Dục

52 Nhân Ðịa Bất Chân, Quả Thọ Khổ

53 Nếu Phật Giáo Ðồ Không Trì Giới Tức Là Mạt Pháp

54 Làm Người Cần Phải Hiếu Thảo Với Cha Mẹ

55 Tự Do Quá Mức Sẽ Ðem Lại Ðau Khổ

56 "Hippy" Từ Ðâu Ðến?

57 Học Ðường Là Thánh Ðịa

58 Khi Phát Nguyện Cần Phải Thành Tâm

59 Hoc Phật Pháp Cần Dũng Mãnh Sửa Ðổi Lỗi Lầm

60 Nói Chuyện Với Học Sinh Trường Dục Lương Và Trường Bồi Ðức

61 Quân Tử Biết Cách Tạo Vận Mạng

62 Sự Bất Ðồng Giữa Phật Với Ma

63 Tám Ðức Tính Căn Bản Làm Người

64 Lấy Việc Giúp Ðời Làm Trách Nhiệm

65 Có Chí Thì Nên

66 Bài Trừ Sắc Thái Mê Tín

67 Lòng Tham Không Ðáy Của Con Người

68 Ba Thứ Ðộc Tác Hại Con Người Nặng Nề Nhất

69 Ở Vườn Lan Mà Chẳng Biết Lan Thơm

70 Thế Nào Là Tam Tạng Kinh Mười Hai Bộ

71 Ðức Lục Tổ Ở Ẩn Nơi Nhóm Thợ Săn

72 Phá Bỏ Tri Kiến Nhân Ngã, Chia Rẽ Phật Giáo

73 Người Tu Ðạo Cần Vượt Qua Khảo Nghiệm

74 Người Tu Ðạo Cần Giữ Gìn Thân Tâm

75 Không Ðủ Giới, Ðịnh Thì Chẳng Sinh Trí Huệ

76 Cha Mẹ Là Tấm Gương Cho Con Cái

77 Nền Văn Hóa Cố Hữu Của Trung Quốc

78 Chúng Sinh Ðáng Thương Xót, Không Biết Tự Cứu

79 Xuất Gia Là Xuất Cái Gì?

80 Ăn Thịt Là Nguồn Gốc Của Tai Kiếp


admin đăng vào lúc 3:07 PM, ngày 12-11-2014.


CÁI HỌC TẠO MỆNH
(Vạn Phật Thành ngày 7 tháng 10 năm 1982)


Lão Tử nói rằng:

"Quân tử hữu tạo mệnh chi học,
Mệnh do ngã lập,
Phước tự kỷ cầu.
Họa, phước vô môn,
Duy nhân tự chiêu."

Nghiã là:

"Quân tử có cái học tạo mệnh,
Mệnh do mình lập,
Phước do mình cầu.
Phước với họa chẳng có cửa,
Chỉ do mình tự chiêu cảm lấy."


"Quân tử hữu tạo mệnh chi học." Trời, Ðất, Người gọi là Tam Tài. Người là đại biểu của trời, đất; trời không thể nói được mà đất cũng không thể nói được, chỉ có người mới có ngôn từ, có động tác. Sinh mạng con người không phải là nhất định, nhưng cũng có thể nói là nhất định. Tại sao nhất định? Cũng như là mình chia đồ vật vậy: Anh một phần, tôi một phần; đó gọi là nhất định. Thế nào là không nhất định? Giống như đồ vật của anh thì anh dùng hết rất mau, mà đồ vật của tôi thì tôi không dùng cho nên vẫn còn nguyên; đó gọi là không nhất định. Cho nên nói: "Quân tử có cái học tạo mệnh."

Khi sinh ra, chẳng ai kêu mình làm chuyện ác cả, song mình cứ làm ác; đó là mình tự cải biến vận mạng của chính mình. Sinh ra chẳng có ai kêu mình làm chuyện thiện cả nhưng mình cứ làm chuyện thiện, thì đó là mình siêu thoát ra khỏi vận mệnh. Thí dụ như khách bộ hành, muốn đi hướng đông thì nhắm hướng đông mà đi, muốn đi hướng tây thì nhắm hướng tây mà đi. Mệnh vận của người quân tử thì rất linh hoạt chớ không phải là cứng ngắc; tất cả mọi chuyện đều do nơi tay mình làm nên, bởi thế: "Quân tử có cái học tạo mệnh."

"Mệnh do ngã lập." Mình có thể cải biến vận mệnh của chính mình. Nếu như khi có bịnh mà biết giữ gìn thì không đi đến tình trạng nguy hiểm đến tánh mạng. Ðó là tự mình có năng lực kiểm soát chính mình, không phải ỷ lại người khác. Ðáng lẽ phải sống chết luân chuyển trong Lục đạo, nhưng nếu biết tu Ðạo thì có thể siêu thoát ra khỏi vận mệnh, cắt đứt vòng sinh tử; đó cũng gọi là tạo mệnh.

"Phước tự kỷ cầu." Phước từ nơi mình mà cầu: Nếu mình biết tu phước thì có phước, biết tu huệ thì có huệ. Phước, huệ cùng tu thì càng tốt hơn nữa.

Tu phước thì phải hướng về bên trong mà cầu; cầu nơi chính mình, coi thử mình có đức hạnh hay không. Có đạo đức là có phước, không đức hạnh thì là kẻ vô phước. Quân tử cầu nơi chính mình, tiểu nhân thì cầu cạnh nơi người khác. Tiểu nhân lúc nào cũng hướng ra bên ngoài mà cầu.

"Họa, phước vô môn. Duy nhân tự chiêu." Họa, phước không có cửa ra vào, chỉ do mình tự chuốc lấy; có nghĩa là: Bịnh tùng khẩu nhập, Họa tùng khẩu xuất. (Bịnh từ miệng mà vào, Họa do miệng mà ra.) Con người gặp phải đủ thứ tai họa, hoạn nạn là do ăn nói bậy bạ mà ra. Kẻ ham ăn vị ngon, cá thịt, gà vịt, đồ biển v.v... tuy rằng nhất thời sướng cái miệng song sẽ mang nhiều bịnh tật. Khi ăn thì thấy ngon thiệt, nhưng dần dà khi chất độc ngấm vào sanh bịnh thì sẽ hết thuốc chữa! Hiện tại thịt động vật có một chất độc mà không có thuốc nào chữa được. Cho nên khi ta ăn thịt thú vật thì thứ độc ấy truyền vô người mình. Thực vật là loại không có sinh mạng, nên dù có độc cũng rất ít. Chất độc trong thịt là 100%, còn độc trong đồ chay chỉ có 1%, cho nên có thể nói rằng ăn thịt với ăn chay khác nhau một trời một vực!

Các vị học Phật Pháp đừng nên tham ăn đồ ngon, đừng tham ngon miệng! Sau một thời gian ăn chay, chất độc trong người có thể bài tiết ra hết mà không mắc phải những bịnh quái gở. Hy vọng các vị chú ý nghiên cứu lời tôi nói. Thời đại bây giờ vô cùng tệ hại, nên mọi người phải mạnh dạn khuyến khích nhau đừng sát sinh, mà phải bảo vệ sinh mạng thì mới tránh được họa nhân loại diệt vong. Mong các vị hãy thận trọng, và hãy tự chế!


admin đăng vào lúc 9:42 PM, ngày 10-12-2014.


ĂN THỊT THÌ CŨNG GIỐNG
NHƯ LÀ ĂN CHẤT ÐỘC VẬY!

Tất cả thịt của chúng sanh đều có chất độc. Chất độc này không phải một ngày một đêm tích tụ mà thành, cũng không phải mới một đời một kiếp mà có. Chất độc ấy tích lũy trong nhiều kiếp, từ sự hỗ tương tàn sát giữa người với người đã tạo thành một thứ oán độc, mà chẳng thể nào xóa bỏ được.

Khi mình giết súc vật thì cũng tạo ra một thứ oán hận trong tâm chúng; lúc gần chết vì quá khủng khiếp và sợ hãi nên chúng nảy sinh lòng cừu hận muốn báo thù. Bởi vậy từ nơi lòng oán hận phẫn uất ấy phát tiết ra một độc tố thấm suốt da thịt chúng, nên hễ ai ăn thịt chúng thì giống như ăn phải chất độc vậy! Lúc ăn thì không thấy hại, nhưng dần dà sẽ mắc đủ chứng bịnh kỳ quái mà chẳng có thuốc gì cứu nổi.

Thời đại bây giờ thì oán khí đầy trời. Oán khí đó so với đầu đạn nguyên tử thì lợi hại hơn nhiều, bởi vì nó vô hình vô tướng song lại có thể tận diệt toàn thể nhân loại.

Có bài kệ rằng:

"Thiên bách niên lai oản lý canh,
Oán thâm tự hải hận nan bình.
Dục tri thế thượng đao binh kiếp,
Thả thính đồ môn dạ bán thanh!"

Dịch là:

"Ngàn năm oán hận ngập bát canh,
Oán sâu như biển, hận khó tan.
Muốn biết vì sao có chiến tranh,
Hãy nghe lò thịt lúc nửa đêm!"


Trăm ngàn năm nay, miếng thịt trong bát canh chứa đựng sự oán hận sâu như biển, khó mà san bằng được. Nếu các vị muốn biết nguyên nhân của chiến tranh trên thế giới thì hãy lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của những con vật nơi nhà kẻ đồ tể vào lúc nửa đêm. Cho nên cổ nhân nói ra bài kệ này là có nhân duyên, có căn cứ. Chúng ta phải thấu triệt đạo lý đó thì mới có thể trị được tật bịnh của chính mình.


admin đăng vào lúc 9:43 PM, ngày 10-12-2014.


TU ÐẠO KHÔNG ÐƯỢC CẨU THẢ!


Người tu Ðạo cần có cơ sở, nền móng cho vững chắc. Muốn liễu sanh tử thì phải có công phu. Công phu tức là gì? Tức là cách vật, chánh tâm, thành ý, tu thân.

Muốn chánh tâm trước hết phải hiểu cách vật. Thế nào gọi là cách vật? Cách vật là trừ tự kỷ dục vọng; bỏ đi lòng tư dục, bỏ đi tạp niệm, bỏ đi lòng ham muốn vật chất. Vật dục thì bao quát tiền tài, sắc dục, ăn uống, ngủ nghỉ, những thứ đó mình phải cần diệt trừ tuyệt, sau đó mới chánh tâm.

Chánh tâm tức là không ích kỷ; có tâm ích kỷ thì tâm mình không chánh được. Thành ý tức là mình luôn như vậy; mình tin Phật thì tin hoài, tin vĩnh viễn; đem tâm chân thật ra tin tưởng, đem tâm hết sức kiên định ra mà tin tưởng, không chút hồ nghi, sợ sẽ chịu thiệt thòi, thua lỗ: "Chà, không biết có Phật hay có Bồ Tát chăng? Làm sao mình chẳng gặp các ngài?" Nghĩ như vậy cũng giống như cái nghĩ của con chồn khi đi trên mặt băng. Trên mặt băng, nó nhón gót đi hết sức cẩn thận, khi tiếng băng vỡ một chút xíu thì nó lập tức thối lui. Cho nên tục ngữ nói "như lý bạc băng" (như đi trên băng mỏng) là vậy. Người tin Phật đừng nên có tâm hồ nghi, rụt rè như rớt vào vực sâu hay là đi trên băng mỏng. Mình phải có lòng tin kiên cố.

Tu thân nghĩa là chuyện gì hại đến thân thì mình không làm. Lúc nào cũng phải cẩn thận, giữ gìn, bởi: Thân thể, phát, phu, thọ chi phụ mẫu, Bất cảm hủy thương, Hiếu chi thủy dã. (Thân thể, tóc, da là từ cha mẹ mà ra, do vậy không dám hủy hoại, thương tổn. Ðó chính là khởi đầu của đạo hiếu vậy.)

Tu hành thì phải có công phu "nội Thánh, ngoại Vương" (trong lòng như bậc thánh, bên ngoài biểu hiện như bậc vua). Nội Thánh tức là cách vật, chính tâm, thành ý. Tu thân là công tác của ngoại Vương, tức là phải lập công: Cần lao công khổ tác, Bất phạ hoạt kế đa. (Cần cù, lao khổ làm đủ chuyện, Không sợ ít hay nhiều.) Chuyện gì mình cũng làm cả; không thể nói rằng: "Tôi phải ngồi Thiền hàng ngày mới là tu hành, tôi không muốn làm chuyện khác"; bởi kẻ biết tu thì trong lúc động cũng tu hành được!

Tu hành nghĩa là tâm lúc nào cũng bình tịnh, không phiền não, không vô minh, không cống cao ngã mạn, không ganh tị, chướng ngại. Những lỗi lầm trên không trừ, thì dù mình ngồi Thiền tám vạn đại kiếp, tánh nóng giận, ganh tị, chướng ngại cũng còn trơ trơ và mình không thể tu thành công được. Cho nên tu hành cần phải chân chính trừ bỏ tập khí lỗi lầm, kiểm điểm bản thân; đó mới là thái độ của người dụng công.

"Quân tử bất khí" nghiã là người quân tử không phải như đồ vật, giống như ly trà thì chỉ có thể dùng để uống trà mà thôi, bát ăn cơm thì chỉ đựng đồ ăn mà thôi, không thể dùng vào việc khác được. Người quân tử thì văn, võ phải song toàn, chuyện cao chuyện thấp đều làm được, như vậy thì mới có thể trị quốc bình thiên hạ đặng: Năng nã đao thượng trận, sát thối địch nhân. (Có thể vung đao xông pha nơi trận mạc, đuổi giặc diệt thù.)

Thế nên người tu Ðạo hằng ngày phải phấn chấn nỗ lực; tinh tấn tức là tu hành! Căn bịnh lớn nhất khi tu là tâm nổi lên phiền não. Nếu không có phiền não thì mình sẽ tự tại, giải thoát, thì mình chính là kẻ đại tu hành. Quan trọng nhất là bất cứ ở trong tình trạng nào, mình cũng phải hết sức định tĩnh, không sinh phiền não; đó là chỗ đắc lực của sự tu hành. Không sinh phiền não thì chân chánh trí huệ mới xuất hiện được.

Người quân tử có thể biến lớn, có thể thu nhỏ; khi nhỏ thì như hạt bụi, khi lớn thì như núi Tu Di, như cả Pháp Giới. Bậc đại trượng phu thì cái chí có thể co giãn; kẻ nào cư xử với mình oan ức thì cũng không sinh phiền não, có thể co giãn một cách tự nhiên lúc vuông, lúc tròn, lúc thẳng đều được cả. Bởi vậy cho nên người quân tử không phải như là đồ vật. Quân tử bất trọng tắc bất uy, học tắc bất cố. (Người quân tử không có trịnh trọng thì chẳng có uy đức, sở học cũng không kiên cố.)

Nếu không kiểm soát bản thân thì mình không có oai nghi; sở học đều là giả. Cho nên người quân tử thì không cẩu thả, cười đùa bỡn cợt, không khinh cử vọng động. Người tu Ðạo cần phải vượt trên người quân tử. Người học Phật thì ngày nào cũng tu như vậy, không thể có một chút lười biếng, an phận!


admin đăng vào lúc 9:43 PM, ngày 10-12-2014.


XÃ HỘI HỖN LOẠN

(Vạn Phật Thành ngày 1 tháng 7 năm 1982)


"Ninh vi trị thời khuyển, Bất tác loạn thế nhân."

Dịch là:

"Thà làm chó thời bình, Không làm người thời loạn."

Câu này nói rằng làm một con chó trong thời bình so với làm người trong thời loạn lạc thì làm chó còn tốt hơn. Thời thái bình thì không có chiến tranh loạn lạc, cũng không có kẻ trộm cắp, cường đạo; cho nên chó không cần phải chú ý lo giữ cửa, nó hết sức thanh nhàn ngồi coi nhà. Song, đến thời loạn thì nhà nào cũng gài then sắt, khóa cửa, rồi phải nuôi nhiều chó; người giàu thì lại thuê người gác cổng. Tuy phòng thủ nghiêm mật song người ở trong nhà vẫn vô cùng sợ sệt như phải đi trên mặt băng mỏng, hay như rớt vào hố thẳm vậy.

Thế giới đầy khủng bố như vậy thì làm người không có ý nghĩa gì mấy, cho nên cổ nhân nói rằng: "Ninh vi trị thời khuyển, Bất tác loạn thế nhân!" Lại nữa, con người ở đời đa số ưa điên đảo, thị phi, cho điều đúng là sai, cho điều sai là đúng. Hiếu thuận là con đường chính đáng mà con người phải theo, song ít ai chịu làm; ngược lại, bất hiếu, cãi cha mắng mẹ thì lại cho là có bản lĩnh cao cường. Các vị coi, thế giới hỗn loạn đến độ như thế nào? Giản dị mà nói: nhân vị chẳng còn nữa! Hãy xem ông Tổng thống (Ronald Reagan), vài năm trước đây ông bị người ta hành thích, bắn trúng mấy phát, người bên cạnh ông cũng bị trúng thương; song hung thủ thì tòa án phán rằng vô tội!

Ám sát Tổng thống mà vô tội thì chẳng phải là cổ võ cho người khác phạm pháp sao? Chẳng phải là cổ võ người ta khinh thường pháp luật sao? Tôi thật chẳng hiểu nổi! Song tóm lại, đó là một chuyện hết sức khác thường. Nếu hung thủ không bị trừng phạt vì y có bịnh thần kinh, thì cũng không nên phóng thích để y được tiêu dao, tự do như hiện tại. Nay thì y mặc nhiên được phóng thích và vô tội, như thế không phải là kỳ quái sao?

Lại nữa, trong thời gian gần đây ở Cựu Kim Sơn có hơn ba trăm ngàn người đồng tính luyến ái biểu tình thị uy. Những người đó già, trẻ, lớn, bé đều là thứ yêu ma quỷ quái xuất hiện phá rối, khiến người ta điên đảo, hồ đồ, lấy đúng làm sai, lấy sai làm đúng, lấy đen làm trắng, lấy trắng làm đen. Các vị thấy bọn họ giống như người, nhưng thực ra họ là thứ yêu ma quỷ quái tới thế giới này để nhiễu loạn trật tự bình thường của xã hội. Ðã vậy, những kẻ không có tri thức còn cho hành động của họ là hợp pháp nữa. Các vị coi, có thật đáng thương xót chăng? Thật là loạn đến cực điểm!

Thời đại này thật là đáng thương cảm vậy! Ðối với những kẻ không có tri thức thì cố nhiên chẳng hiểu được chuyện này. Nhưng nếu các vị có lòng vì chính nghĩa, thì nhất định các vị sẽ đau khổ đến phải khóc lên và tuyệt thực ba ngày vậy!


admin đăng vào lúc 8:47 AM, ngày 11-12-2014.


HIỆU LỊNH NHÂN NGÀY QUỐC KHÁNH NƯỚC MỸ

(Vạn Phật Thành trưa ngày 4 tháng 7 năm 1982)


Hôm nay là Ngày Quốc Khánh của nước Mỹ, kỷ niệm ngày kiến quốc. Ðất nước có ngày kỷ niệm thì con người cũng có ngày kỷ niệm.

Thế nào là ngày kỷ niệm của mỗi người? Tức là khi chân chính làm người Phật tử. Mình nhớ lại xem đối với Phật Giáo mình đã làm được gì rồi? Mình đã có cống hiến nhiều ít? Rằng Phật Giáo hộ trì mình hay là mình hộ trì Phật Giáo? Nếu như Phật Giáo hộ trì mình, thì mình phải làm gì để báo đáp ân Phật? Nếu như mình hộ trì Phật Giáo, thì mình phải hỏi coi mình đã ra sức ra lực tới đâu rồi? Trong tâm có còn những thứ cặn bã hay chăng? Rằng đầu óc, tư tưởng mình có còn vẩn đục hay không? Rằng mình đã làm gì để bảo vệ Phật Giáo? Xét rõ những vấn đề đó rồi thì hãy coi thử mình có thật là tín đồ chân chính của Phật Giáo hay không? Rằng mình có chân chính ủng hộ Phật Giáo hay chăng?

Vạn Phật Thành là đạo tràng căn bản để kiến lập Phật Giáo ở Tây phương, là chỗ bắt nguồn của Phật Giáo thế giới, và cũng là chỗ trở về của Phật Giáo thế giới. Không những thế, Vạn Phật Thành còn là nơi trở về của tất cả các tôn giáo khác nữa. Bất luận tôn giáo nào tới Vạn Phật Thành nghiên cứu Phật Học cũng đều được hoan nghinh!

Vạn Phật Thành là của tất cả mọi người, là của tất cả chư vị Bồ Tát, của tất cả chư vị Hiền Thánh Tăng, A La Hán, Bích Chi Phật. Vạn Phật Thành là của mọi thiện nam tín nữ. Nếu là một phần tử của Phật Giáo thì nhất định phải ủng hộ và không để cho ai phá hoại Vạn Phật Thành được!

Trong quá khứ, ngài Hộ Pháp Vi Ðà với ngài Già Lam chỉ đứng bên ngoài quan sát Vạn Phật Thành, coi thử tôi là một kẻ chẳng có tài cán gì làm thế nào mà kiến lập đạo tràng. Các ngài không biết rằng đạo tràng có thể kiến lập được hay chăng.

Nay thì tôi phải nói với ngài Hộ Pháp Vi Ðà và ngài Bồ Tát Già Lam rằng các ngài không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa; các ngài phải tận lực hộ pháp, tận lực làm tròn trách nhiệm ủng hộ Vạn Phật Thành!

Có Vạn Phật Thành thì có Phật Giáo; nếu Vạn Phật Thành bị tiêu diệt thì Phật Giáo cũng chẳng còn! Phật Giáo Ấ châu đã sinh ra ung thư rồi, khó thể trị lành được. Còn ở Mỹ, Phật Giáo đang bắt đầu sinh trưởng nên mọi thứ đều cần phải dùng Chánh Pháp!

Các ngài Hộ Pháp Vi Ðà và Già Lam! Ở nơi đạo tràng của Chánh Pháp mà các ngài không tận tâm kiệt lực ủng hộ, thì các ngài không xứng đáng gọi là Hộ Pháp Vi Ðà, cũng không đủ tư cách làm ngài Già Lam, bởi vì những điều các ngài đã làm và những nguyện các ngài đã phát khi xưa hoàn toàn mâu thuẫn nhau!

Do đó, bây giờ tôi nói rõ cho hai ngài biết rằng Vạn Phật Thành đã được kiến lập; các ngài phải mau mau đảm nhận trách nhiệm hộ trì Chánh Pháp. Phàm là thiên ma, ngoại đạo, yêu tinh, quỷ quái, các ngài không được để cho chúng tới nhiễu loạn Vạn Phật Thành! Ma quỷ lại cũng được, song chúng không thể làm sóng làm gió, không được phá loạn quy củ của Vạn Phật Thành. Trong mười Pháp Giới thì Phật ở đây trụ trì đạo tràng; còn chín Pháp Giới khác, bao quát tất cả các loại thiên ma ngoại đạo, đều phải ủng hộ Vạn Phật Thành.

Từ đây về sau, không ai được phép ở Vạn Phật Thành mà chẳng giữ quy củ. Mọi người ở đây phải hết sức giữ gìn giới luật. Bọn thiên ma, ngoại đạo mà tới đây tối thiểu cũng không được sát sinh, không được trộm cắp, không được tà dâm, không được nói láo, cũng không được uống rượu, hút thuốc. Bất luận là người xuất gia, là kẻ tại gia, là người, là quỷ, là tiên, hay là súc sinh, đều phải nghiêm chỉnh tuân theo quy củ của Vạn Phật Thành, không được giải đãi!


admin đăng vào lúc 8:50 AM, ngày 11-12-2014.


MA VƯƠNG CŨNG PHẢI GIỮ QUY CỦ
(Vạn Phật Thành tối ngày 4 tháng 7 năm 1982)


Vạn Phật Thành là thành phố quang minh của thế giới. Vì quang minh nên ma vương vô cùng sợ hãi. Lúc bắt đầu kiến lập Vạn Phật Thành, ma vương và quyến thuộc trong Tam thiên Ðại thiên Thế giới đều sợ hãi, run rẩy. Bọn chúng muốn dùng mọi phương pháp gây mâu thuẫn để phá hoại Vạn Phật Thành. Phải chăng những người ở trong Vạn Phật Thành đối nghịch lại với chúng? Không phải đâu! Chúng ta luôn luôn đề cao cảnh giác mà tu hành!

Tu hành thì cần dùng định lực "như như bất động" để chế phục, và dùng trí huệ "liễu liễu thường minh" để giáo hóa ma quân trong Tam thiên Ðại thiên Thế giới. Ðương nhiên ma quân không nhất định nghe lời giáo hóa, song mình dùng phương tiện thiện xảo để cảm hóa, làm cho chúng vui vẻ mà quy y Tam Bảo, phát tâm đại Bồ Ðề. Ðó là trách nhiệm của mỗi người trong Vạn Phật Thành.

Trong quá khứ, ngài Vi Ðà và Bồ Tát Già Lam thường đứng ngoài mà nhìn Vạn Phật Thành, coi thử chùa có vươn lên nổi chăng. Song Vạn Phật Thành giờ này đã được kiến lập, quy củ định đặt rõ ràng; cho nên, Hộ Pháp Vi Ðà và Bồ Tát Già Lam, các ngài không thể thờ ơ được nữa! Không thể bỏ lơ trách nhiệm của mình để bọn ma vương thừa cơ phá phách. Bồ Tát Hộ Pháp Vi Ðà xưa kia đã từng phát nguyện hộ trì đạo tràng của Phật Giáo; Bồ Tát Già Lam cũng có phát nguyện sâu rộng hộ trì tất cả các đạo tràng. Thế nên, hiện tại các ngài đừng có thờ ơ, mà cần phải tinh tấn tuần thủ Vạn Phật Thành, đừng để cho ma vương có cơ hội.

Hôm nay là Ngày Quốc Khánh của nước Mỹ và cũng là ngày kỷ niệm thành lập Vạn Phật Thành; mọi người ai ai cũng phải giữ giới luật, ủng hộ Vạn Phật Thành. Những kẻ hộ Pháp như là các vị trời cũng không được "tọa thủ bàng quan," mà cần đặc biệt phát tâm đại Bồ Ðề ủng hộ Ðạo tràng Hoa Nghiêm này; bởi vì Vạn Phật Thành là cảnh giới của Hoa Nghiêm, tuyên dương Ðại Pháp Hoa Nghiêm, giáo hóa tất cả ma quân ở trong Tam thiên Ðại thiên Thế giới. Trong quá khứ, ma vương thường tới Vạn Phật Thành để nhiễu loạn và thường hay phá hoại quy củ của Vạn Phật Thành, song bắt đầu từ ngày hôm nay chúng ta phải đem quy củ đó mà kiến lập, làm Chánh Pháp càng ngày càng sáng soi rực rỡ!


admin đăng vào lúc 6:49 PM, ngày 11-12-2014.


THIÊN HẠ BỔN VÔ SỰ,
DUNG NHÂN TỰ NHIỄU CHI


(Trên đời vốn chẳng có chuyện gì,
chỉ do người ngu tự đặt chuyện)


Mình nghĩ rằng mình làm được chuyện tốt, kỳ thật chuyện đó không nhất định là tốt. Bởi vì sao? Bởi vì chủng tử của mình không trong sạch. Khi mình đem lòng tham ra làm việc thì chủng tử không trong sạch, đem lòng háo thắng ra làm việc thì cái hạt giống cũng bất tịnh.

Như vậy thì phải làm sao? Phải "hành sở vô sự," nghĩa là làm cái chuyện không có gì cả. Làm chuyện gì thì phải coi chuyện đó như là bổn phận của mình, đừng hướng ngoại mà truy cầu, đừng vì có sự cầu cạnh mà làm. Hàng ngày điều gì mình làm phải coi như là "hành sở vô sự"; cho nên nói rằng:

"Bổn lai vô nhất vật,Hà xứ nhạ trần ai?"
(Xưa nay chẳng có vật, ở đâu dính bụi bặm?)

Hoặc nói:

"Kiến sự tỉnh sự xuất thế gian,
Kiến sự mê sự đọa trầm luân.

Nghĩa rằng:

"Thấy việc, tỉnh ngộ: vượt trần gian,
Thấy việc, si mê: đọa luân hồi."


Con người ở trên đời thì đầy vọng tưởng điên đảo, không dễ mà trừ khử được. Nếu như trừ đặng thì "viễn ly điên đảo mộng tưởng" rồi, chứng đắc "cứu cánh Niết Bàn" rồi!

"Không" cũng chẳng phải là không, "sắc" cũng chẳng phải là sắc, thì đó là "bổn địa phong quang," là nhà mình ở quê xưa. Nhưng vì chúng ta người nào cũng quay lưng lại với giác ngộ mà hợp với trần lao bụi bặm, không biết được mảnh đất cố hữu của mình cho nên điên đảo, chạy bên đông dông bên tây, cầu danh tìm lợi. Chừng khi mình đã được danh được lợi rồi thì ôi thôi! Tiếc thay mình đã gần xuống lỗ rồi!

Cho nên, nếu chẳng phải là "thiên hạ bổn vô sự, dung nhân tự nhiễu chi" thì còn là gì nữa? Trên đời vốn chẳng có chuyện gì, chỉ do người ngu tự đặt chuyện mà thôi.


admin đăng vào lúc 3:51 PM, ngày 12-12-2014.


VÌ NỀN GIÁO DỤC
MÀ LÀM CHUYỆN GIÁO DỤC


(Vạn Phật Thành ngày 27 tháng 8 năm 1982)


Tại Vạn Phật Thành, những điều mà chúng ta làm ở đây cùng với người ngoài đời hoàn toàn khác biệt. Ví dụ như hiện tại có trường tiểu học, trung học, đại học, nhưng đều miễn phí.

Vì sao như vậy? Bởi vì hiện nay có rất nhiều trường học không chú trọng đến giáo dục, chỉ biết làm sao thu học phí, biến trường học thành nơi buôn bán học thức. Học sinh tới học thì chúng ta phải dạy sao cho chúng đừng bị tư tưởng tham lợi làm mờ tâm trí, đừng chú trọng đến tiền. Người xưa đi học là muốn sáng tỏ đạo lý; hiện tại người đi học chỉ vì ham danh lợi, làm thế nào để được nổi danh, để có lợi nhiều. Ðó là vì sao? Là bởi phương pháp giáo dục ở trường học sai lầm, rồi hậu quả là thế giới càng ngày càng suy sụp, đọa lạc.

Thế giới hiện tại có hai loại yêu quái xuất hiện nuốt chửng con người. Tuy bị nuốt chửng nhưng ta không hề hay biết. Có kẻ nghĩ rằng: "Ồ! Hai con yêu quái đó tôi đã biết rồi, tức là đầu đạn nguyên tử với đầu đạn khinh khí hay tia laser, tia X chớ gì?" Chẳng phải đâu! Những thứ đó chưa cao siêu bằng loại yêu quái mà tôi nói! Hai loại yêu quái tôi nói đây tức là computer và Tivi.

Computer, tiếng Trung Hoa gọi là điện não, bởi là "não" cho nên nó đoạt mất trí huệ của con người. Tivi, tiếng Trung Hoa gọi là điện thị, chữ "thị" nghĩa là thấy, do đó nó cướp mất khả năng thấy của mình. Có người hỏi rằng: "Hằng ngày tôi coi Tivi tại sao mắt tôi chưa bị đui?" Ðui tức là mình không còn nhận thức được chân lý nữa! Mình đã mê, lại chồng chất thêm mê, đã mù lại bị kẻ mù dẫn đường. Do vậy hiện tại những kẻ giết người, cướp của, phá hoại, làm đủ chuyện xấu xa đều do học nơi Tivi mà ra cả. Song người ta không biết điều đó, còn cho rằng Tivi v.v... là sản phẩm tối tân của thời đại tiến bộ. Kỳ thật, các vị không biết tai hại giết người của nó.

Hiện tại còn có một loại yêu quái thứ ba xuất hiện nữa. Ðó là gì? Ðó là người máy (robot). Robot sẽ đoạt mất công việc của con người, khiến con người trong tương lai không biết còn làm được gì nữa? Nếu con người mà vô ích thì sẽ thành phế nhân.

Bởi vậy ở Vạn Phật Thành nếu mình biết được một chút, thì làm một chút, chứ không buôn bán chữ nghĩa. Chúng ta cần phải chơn chính giáo dục trẻ em, dạy chúng hiểu làm sao hiếu thuận với cha mẹ, trung thành với quốc gia; biết hạ mình để tiếp người, có tư tưởng nhân, nghĩa, đạo đức. Phải chăng tư tưởng này thật là ngây thơ? Song các vị thử nghĩ có phương pháp nào tốt hơn để cải biến tai ương trên thế giới này?

Muốn cải biến tai ương trên thế giới thì chỉ có trung, hiếu, nhân, nghĩa, đạo đức mới cứu được lòng người đã chìm đắm, mới hàng phục được yêu ma. Cho nên ở đây các trường tiểu học, trung học hay đại học đều miễn phí cả. Do đó, nơi điểm này thôi, các vị phải đặc biệt thấu hiểu rằng đây không phải chỉ làm việc lấy lệ hay làm vì lợi lộc như các chỗ khác.

Lại còn một nguyên nhân nữa: lúc tôi còn trẻ thì tôi học không nhiều. Ðối với nền học vấn phổ thông thời đại tôi không giỏi cho lắm. Nên tôi chỉ muốn tạo cơ hội và điều kiện tốt cho những thanh niên trẻ để họ huân đúc nền đạo đức, nhân, nghĩa; khiến tương lai họ trở thành bậc lương tài hữu dụng cho quốc gia, trụ cột cho xã hội.



admin đăng vào lúc 8:44 PM, ngày 12-12-2014.


NHÂN ÁC LỚN NHẤT LÀ
SÁT SINH, ĂN THỊT


(Vạn Phật Thành ngày 29 tháng 8 năm 1982)


Mỗi người đều có nhân quả báo ứng của riêng mình. Hễ tạo nghiệp gì thì chịu quả báo đó. Không những chỉ có loài người là phải chịu quả báo mà tất cả chúng sanh cũng vậy; tạo nghiệp từ xưa, ngày nay gặt quả. Ðiều đó không dễ hiểu đâu. Ví như bị đọa làm súc sinh hoặc ở nơi ác đạo thì rất khó khôi phục lại thân người; nên nói rằng:

Nhất thất nhân thân,
Vạn kiếp nan phục.

Nghiã là:

Thân người mất rồi,
Vạn kiếp khó tìm.


Trên thế gian, có hai loại nhân: một là nhân thiện, hai là nhân ác. Khi mình trồng nhân thiện thì gặt quả thiện, khi trồng nhân ác thì gặt quả ác.

Người trồng nhân thiện đi đâu cũng biết "khắc kỷ phục lễ" (tự ghép mình theo lễ nghĩa), "khuất kỷ đãi nhân" (hạ mình mà đối đãi với người); lúc nào cũng không chiếm đoạt tiện nghi của kẻ khác, luôn luôn sẵn sàng chịu thua thiệt. Hễ ai gặp điều gì khó khăn thì mình lập tức giúp đỡ. Lúc nào cũng có chí làm điều thiện, lập công tu đức, chứ không phải như kẻ chỉ biết lợi cho mình mà không nghĩ tới lợi ích của kẻ khác. Khi công đức thiện của mình đầy đủ thì tự nhiên mình sẽ thăng tiến, cho nên nói: "Chủng thiện nhân, Kết thiện quả." Từ nơi loài người mình có thể thăng lên cõi trời, rồi từ cõi trời có thể thăng lên cõi A La Hán, cõi Bích Chi Phật, cõi Bồ Tát, từng bước từng bước mà thăng tiến. Ðó là khí thế hết sức hưng thạnh. Hễ tạo công đức gì thì nhất định có được quả báo nấy, công đức không bao giờ mất đặng.

Thế nào là trồng nhân ác thì tương lai sẽ gặt quả xấu? Tức là nếu mình tạo ra oan nghiệt, phạm đủ thứ lỗi lầm, thì tương lai sẽ thọ quả báo của địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh. Ai bảo mình làm nhân ác như vậy? Chẳng có ai bảo cả mà tự mình tạo lấy. Có câu rằng: Tự tác nghiệt, Bất khả hoạt. (Tự mình tạo ra điều oan nghiệt, không ai có thể tha thứ cho mình được.) Trồng nhân ác thì sẽ đọa vào ba ác đạo. Tóm lại, làm điều thiện thì được thăng lên, mà làm điều ác thì bị đọa xuống. Do đó, mọi thế giới đều do mình tạo ra, tự mình phải làm chủ, đừng ỷ lại vào kẻ khác.

Song, cái nhân ác lớn nhất là gì? Tức là sát sinh! Con người nếu phạm Ngũ Giới (sát, đạo, dâm, vọng, tửu) thì sẽ rất dễ đọa vào ba ác đạo và cũng rất dễ thành kẻ đầy dẫy tri kiến sai lầm, tà vọng, không tin Phật Pháp, không kính Tam Bảo. Ðọa vào ba đường ác rồi thì khổ không cách gì nói được.

Tội lỗi lớn nhất mà mình đã phạm là gì? Tức là sát sinh, ăn thịt. Nếu bạn ăn thịt của người thì sau đó người sẽ ăn thịt của bạn lại. Hỗ tương ăn thịt lẫn nhau, hỗ tương chém giết, rồi hỗ tương đọa lạc. Một khi đã đọa lạc thì khó mà tiến lên được, đó là điều hết sức nguy hiểm, là đi vào "hiểm lộ" vậy. Có câu rằng:

"Tam Giới vô an,
Do như hỏa trạch."

Nghĩa là:

"Ba cõi không an,
Giống như nhà lửa."


Ðáng tiếc là tuy nhà cháy mà người ở trong đó vẫn thản nhiên coi thường!

Ngày hôm nay cử hành pháp hội Vu Lan, các vị thử nghĩ xem: Chúng ta và Tôn giả Mục Kiền Liên, ai là người có đạo đức tu hành cao hơn? Tuy công đức của Ngài cao như vậy mà còn phải thỉnh Phật siêu độ mẹ Ngài; sau đó Phật đặt ra Pháp hội Vu Lan để siêu độ cho cha mẹ, tổ tiên trong bảy đời. Ðem mình so sánh với ngài Mục Kiền Liên thì mình không thể nào bì được. Song phụ mẫu, tổ tiên của mình thật là đang chờ mình cầu xin siêu độ cho họ đó. Bởi vậy chúng ta đừng lãng phí thời gian, và đừng quên bổn phận làm người. Một khi mất thân này thì có hối hận cũng đã quá trễ!


admin đăng vào lúc 10:36 AM, ngày 13-12-2014.


ÐÔN PHẨM LẬP ÐỨC
(Vạn Phật Thành ngày 10 tháng 10 năm 1982)


Người học Phật cần phải làm cho Phật Giáo ngày một phát triển sáng lạng, đừng để Phật Giáo ngày một suy thoái. Làm thế nào để càng ngày càng phát triển sáng lạng? Ðầu tiên phải bồi dưỡng phẩm cách cho ưu tú, lấy đó làm nền tảng tốt. Khi có nền móng vững vàng thì tòa lâu đài xây lên không thể sụp đổ. Không thể xây một tòa cao ốc từ một nền móng không kiên cố được. Trên phương diện tu hành thì cần phải có căn bản vững vàng, trước tiên cần phải "đôn phẩm lập đức."

Thế nào gọi là "đôn phẩm"? Tức là làm cho phẩm hạnh được đôn hậu. Thế nào là đôn hậu? Tức là tính tình đừng có khắc nghiệt, đừng có nhỏ nhen, đừng có hiểm trá quanh co. Nói một cách khác thì tâm lượng phải rộng lớn như hư không, bao trùm cả Pháp Giới, không có gì mà không bao phủ hay không dung nạp đặng!

Các vị thử nghĩ coi, hư không nào phải chỉ dung nạp những thứ tốt đẹp thôi, nó sẵn sàng bao nạp cả khí ô nhiễm, bẩn nhơ. Chúng ta cũng vậy: Mình phải có tâm lượng rộng lớn, dung nạp mọi thứ trong hằng hà sa số thế giới, nào là Tam Giáo, nào là Cửu Lưu, tất cả mọi hình sắc, vạn vật, tốt xấu, thiện ác đều phải dung nạp hết. Ðó chính là làm cho phẩm hạnh đôn hậu, là bồi đắp cho đức hạnh của chính mình.

Mình cần phải nhún nhường mà tiếp đãi người khác, luôn luôn nhận rằng mình có lỗi lầm và tiếp thọ sự khuyến khích, chỉ bày của kẻ khác. Lúc nào cũng tìm cách sửa đổi cho tốt hơn, đừng nên chấp ngã, đừng nên có ngã tướng, không nên coi cái "tôi" này là to lớn, quan trọng. Ðó chính là "đôn phẩm lập đức," làm cho cái nền tảng của bản thân được vững vàng. Nếu làm được vậy thì nhất định Phật Giáo sẽ phát triển, sáng lạng!



Founder đăng vào lúc 8:57 AM, ngày 14-12-2014.

Search: